ÂN TÌNH CÔ GIÁO CŨ

.

Kính tặng Cô Hồng Khanh
Ngược thời gian tôi trở về quá khứ
Nơi mái trường đã trải tuổi thơ tôi
Bốn lăm năm đằng đẳng đã qua rồi
Người cô giáo mà tôi hằng kính mến.
Từ bên Tây sông Hàn cô đã đến
Với ngôi trường trên cát trắng: Đông Giang
Vẻ nghiêm trang mà lời giảng dịu dàng
Đưa chúng em vào vườn hoa văn học.
Đã có lần nghe thơ em muốn khóc
Vì ngôn từ thấm đượm chất nhân văn
Bao trái tim sẽ xích lại dần dần
Dẹp bỏ đi những hận thù phi lý.
Xa cách nhau một phần hai thế kỷ
Từ nửa vòng trái đất trở về đây
Ngày gặp nhau bao tình cảm đong đầy
Lời cô vẫn dịu dàng như thuở trước.
Buổi trùng phùng bất ngờ đâu hẹn ước
Bao ân tình vẫn như mới hôm qua
Cô khuyên răn bằng giọng Quảng mượt mà
Cả khán phòng lắng nghe đầy xúc động.
Nghĩa cô trò như sông dài biển rộng
“Nhất tự vi sư bán tự vi sư”
Cô đã ươm mầm khơi gợi hồn thơ
Bao thế hệ một thời trên cát trắng.
Kỷ niệm cũ đã đi vào dĩ vãng
Vẫn sống hoài hình ảnh mái trường xưa
Đã trường tồn cùng sương gió nắng mưa
Như ân tình cô trò từ thuở ấy.
Nguyễn Quyền K6
ảnh (3)
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét