RẤT LÂU MỚI GẶP LẠI MÌNH
gặp em rồi mà tôi chẳng dám tin
đang đứng trước mối tình thời mới lớn
đang dứng trước bài thơ xưa lỗi vận
vẫn khư khư giấu giữ nửa đời qua
phố đang mùa hoàng điệp vàng hoa
áo em trắng ngát sân trường tháng tám
đôi mắt đen tròn sâu thăm thẳm
xanh giấc mơ chưa biết gọi tên gì
xong tú tài tôi lặng lẽ ra đi
không gởi lại dăm ba lời từ biệt
yêu thầm lặng đâu dám cho ai biết
nuốt vào trong nỗi nhớ nuôi mình
bao năm xa tình vẫn mới tinh
giờ gặp lại em vẫn là cô bé
tôi vẫn gã thư sinh mùa trai trẻ
vẫn nghe đời bức hức nhịp tim non
rất vụng về tôi lén phớt nụ hôn
lên mái tóc suông mềm thơm mượt
hồi đó nhát đến bây giờ cũng nhát
em cười cười nhè nhẹ…ẩy tôi ra…
nguyễn đăng trình
0 nhận xét:
Đăng nhận xét