Một người bác họ ghé qua nhà tôi vào dịp Tết và nói một câu thế này: “Nhà này mà gọi là nhà à, thực ra đó chỉ là chỗ chui ra chui vào mà thôi”. Bố tôi tức câu này lắm, cứ ghim mãi trong lòng mà không biết phải phân bua với ai.
Có lần, nửa đêm tôi tỉnh dậy, vắt tay lên trán suy nghĩ mãi: ừ, thì ra nhà mình nghèo. Nghèo khổ thật!
Mạn đàm một chút về sự giàu nghèo theo quan điểm của tôi và tôi chợt nhận ra rằng: nghèo có cái giá của nghèo, giàu có cái giá của giàu. Không biết ai ăn ai đâu!
Này nhé:
Nhà bác giàu 100m vuông bên khu quận 2 thì nhà tôi cũng mấy chục mét vuông, cũng vào loại nhà có giá bây giờ, đâu phải nhà tôi nghèo là không có chỗ để ở. Chỉ là nhà tôi cấp 4, hơi bé một tí còn nhà bác là biệt thự mà thôi.
Nhà bác giàu thì trong bữa ăn và tủ lạnh lúc nào cũng có đồ ăn ngon, tươi, sạch sẽ và cả sơn hào hải vị không thiếu. Nhà tôi nghèo cũng cơm 3 bữa, có bỏ bữa nào đâu. Đâu phải tôi nghèo là chết đói.
Nhà bác giàu thì giường nhà bác rộng 2m4 còn tôi cũng nằm giường 1m6, tôi đâu phải ngủ dưới đất hoặc nằm lang thang vỉa hè. Buổi tối tôi cũng ngủ ngon giấc và trong giấc mơ lại toàn những điều tốt đẹp nữa chứ.
Nhà bác giàu thì quần áo các anh chị mặc cũng đắt tiền hơn chút xíu, nhưng nhà tôi nghèo tôi cũng đâu phải cởi trần chạy nhông nhông. Tôi vẫn có quần áo mặc cả ngày mà.
Nhà bác giàu bác có xe hơi thì nhà tôi nghèo cũng đâu phải đi bộ. Tôi cũng có xe máy chạy lang thang phố phường những buổi chiều thứ 7 chứ!
Bác giàu bác sống 70, 80 tuổi, tôi nghèo tôi cũng sống vậy. Trừ khi bị tai nạn bệnh tật thì sớm hơn tí thôi. Đâu phải giàu hơn là mua thuốc trường sinh làm cho sống lâu vạn năm đâu!
Nhà bác giàu thì con bác cũng phải đi làm, nhà tôi nghèo tôi cũng phải đi cày kiếm ăn. Giàu nghèo thì cũng phải lao động như nhau, có khác là tính chất công việc có hơi đặc thù một tí thôi.
Tôi nghèo tôi vẫn tự tin và ngẩng cao đầu cất bước và có phải nghèo thì không đươc gọi bằng cái tên “con người” đâu. Chúng ta đều có một bổn phận và trách nhiệm với cuộc đời này, bộ tôi nghèo tôi không có bổn phận gì ư?
.... Tôi mới có một vài so sánh thực tế nho nhỏ như vậy để trình bày lên với bố mẹ để bố mẹ tôi khỏi lo lắng buồn phiền. Nói thật nhé, giàu nghèo không quan trọng lắm đâu, quan trọng là chúng ta biết sống phù hợp với hoàn cảnh của mình.
Ừ, thì tôi nghèo, nhà tôi chỉ để chui ra chui vào. Nhưng bạn thân mến, nếu bạn ghé thăm, tôi sẵn sàng mời bạn ngồi chơi và tiếp đón linh đình cả ngày đấy.
Vậy theo bạn, tôi nghèo hay giàu?
Trần Ngọc Châu
(Bố susu sưu tầm)
(Bố susu sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét