RU TÌNH NGÀN NĂM



Ta thầm lặng ru mình trong ký ức
Bao kỷ niệm xưa theo đó quay về
Thuở cơ cực trưa hè đi chặt củi
Mót lúa đồng dang nắng cuối chân đê
Ta gặp nhau sau ngày quê giải phóng
Em dịu hiền mộc mạc đến vô tư
Nàng thẹn thùng càng làm ta lóng ngóng
Và hình như… ừ nhỉ, đã yêu thầm
Em là ai mà tim ta rạo rực
Lý giải hoài cắt nghĩa mãi không ra
Và lạ nữa… xa nhau là bức rức
Đến xao lòng khi gặp lại thăng hoa!
Ta ru mình trong ký ức miền xa
Con đò nhỏ mỗi ngày bao lượt khách
Một tình yêu đơn phương đầy thử thách
Cứ phong trần qua tháng nắng ngày mưa
Ta đã yêu em và ta yêu mãi
Đã thấy đời hạnh phúc quá đi thôi
Nỗi lòng ta dẫu bộn bề trăm mối
Vẫn như thuyền yêu sóng cứ êm trôi
Ta lại ru mình trong viễn cảnh đời ta
Mặc gió vờn hoa nhè nhẹ bên thềm
Mặc thế gian bon chen đầy nghiệt ngã
Ta xin ru tình mãi mãi ngàn năm.

MAI MỘNG TƯỞNG – K6
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét