Em là loài hoa bay
giữa sân trường ngày lộng gió
Của tuổi trẻ anh ngày nhỏ
Của ước mơ thật nhiều
Nào được bao nhiêu?
Em sẽ bay hoài trong trí nhớ anh
Mà nhớ lúc cầm tay run run
Mà nhớ khi kề vai mơ mộng
Nhớ cái hôn mềm má hồng
Một lần rồi thôi - không kịp nữa
Vì những bè bạn vây quanh
Vì những khắt khe nếp cũ
Em sẽ đi chân trần vào đời anh
Như dáng mèo đêm
Chúng ta giáp mặt với tội lỗi
Trong tận cùng trái tim anh
Anh vẫn thấy hồn nhiên như trẻ thơ
Như thời mới lớn
Có chút gì làm rơm rớm nước mắt em
Biết hỏi gió hỏi mây?
Của đêm thức trắng
Biết hỏi non cao trên đỉnh SAPA
Một lần thinh lặng
Chẳng có “Bản Chúc Thư” nào
Và cũng chẳng có cái chết nào
Làm náo động rừng hoang
Em sẽ trở về đời thường
Như con tàu vào ga đã định
Và anh cũng sẽ giật mình
Làm sao nói dối với mình
Những phút giây ta bên nhau
Làm sao vẫn còn tỉnh táo
Để nhớ nhau dù mãi chẳng gần nhau
Thầy Nguyễn Đức Bạn
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét