THƯƠNG CA THẦY CŨ
(Kính tặng Thầy Nguyễn Bang)
Thương biết bao những ngày thơ mộng đó
Dưới mái trường lồng lộng gió quanh năm
Những buồn vui hồi ức rất xa xăm
Hình ảnh Thầy ngày xưa chợt tái hiện.
Là người con của quê hương Vĩnh Điện
Thời chiến chinh về phố cổ Hội An
Trải nhiều năm mang áo lính phong trần
Đến Đông Giang phải chăng vì duyên nợ
Nhớ thật nhiều buổi ban đầu gặp gỡ
Vẻ nghiêm trang trong đi đứng nói ngồi
Thầy định hình nhân cách sống chúng tôi:
“Hãy thành nhân trước khi thành bác sĩ!”
Lời Thầy khuyên làm chúng tôi suy nghĩ:
“Hãy yêu thương và chia sẻ cùng nhau
Đất nước này chìm ngập mãi thương đau
Máu đổ nhiều vì lòng tham và ảo vọng.”
Tôi nhớ hoài cách trình bày trân trọng
Từng tiêu đề Thầy kẻ đẹp như in
Những đường cong tam giác mắt ưa nhìn:
Nét đậm, nhạt, liền, rời. Thật dễ hiểu!
Làm sao quên những chiều hè nắng chiếu
Nóng nung người rìn rịn đổ mồ hôi
Mặc thời gian không một phút ngừng trôi
Giảng nhiệt tình để học trò hiểu rõ.
Bốn bảy năm xa Thầy từ thuở đó
Giữa đôi bờ ngăn cách: Thái Bình Dương
Vẫn thật gần bao tình cảm thân thương
Với người thầy mang trên người áo lính.
Cảm ơn Thầy – một mẫu người trung chính
Đã soi đường dẫn bước chúng con đi
Bao lời Thầy xin mãi mãi khắc ghi
Làm hành trang trên quãng đời còn lại.
Nay hồi tưởng chợt thấy lòng tê tái
Thương thật nhiều hình bóng cũ ngày xưa
Dòng đời trôi từng trải những nắng mưa
Chỉ cầu mong Thầy sống vui sống khỏe.
Năm tháng vẫn trôi êm đềm lặng lẽ
Hình ảnh Thầy hiện hữu mãi trong tôi
Gần phần hai thế kỷ đã qua rồi
Vẫn mong sao sẽ có ngày hội ngộ.
Nguyễn Quyền K6
0 nhận xét:
Đăng nhận xét