Dịch thơ Nguyễn Du 38


Bài 37(023 NTTN)
Ngẫu đắc
 
偶得
Ngẫu đắc
孤城日暮起陰雲
Cô thành (1) nhật mộ khởi âm vân
青草漫漫到海濱
Thanh thảo man man đáo hải tần
曠野遍埋無主骨
Khoáng dã biến mai vô chủ cốt
殊方獨托有官身
Thù phương độc thác hữu quan thân
事來徒隸皆驕我
Sự lai đồ lệ giai kiêu ngã
老去文章亦避人
Lão khứ văn chương diệc tị nhân
望外鴻山三百里
Vọng ngoại Hồng Sơn tam bách lí (2)
相從何處問前鄰
Tương tòng hà xứ vấn tiền lân

Dịch nghĩa: Tình cờ làm được những câu đắc ý

Thành lẻ loi, ngày tối, mây đen nổi
Cỏ xanh mênh mang lan tới bờ biển
Đồng trống khắp nơi vùi xương vô chủ
Phương xa riêng gởi tấm thân làm quan
Khi gặp việc, bọn tôi tớ đều lên mặt với ta
Già đến rồi, văn chương cũng lánh người
Nhìn ra ngoài Hồng Sơn xa ba trăm dặm
Biết theo chốn nào mà hỏi xóm ngày xưa

Dịch thơ: Ngẫu đắc

Thành cô chiều xuống nổi mây đen

Bờ biển xanh xanh cỏ khắp miền

Đồng trống cốt khô không chủ viếng

Phương xa thân gửi chức quan hèn

Với ta tôi tớ hay lên mặt

Già đến văn chương cũng lánh hiền

Nhìn lại Hồng Sơn trăm dặm cách

Biết đâu mà hỏi xóm làng quen.

                          Đỗ Đình Tuân
                            (dịch thơ)


Chú thích:
(1) Cô thành: Lũy Đào Duy Từ, tức Lũy Thầy. Bài này làm lúc Nguyễn Du làm Cai Bạ ở Quảng Bình. Lúc này, nhà thơ bị quan trên chèn ép hơn lúc còn ở Huế.
(2) Hà Tĩnh, Quảng Bình: Tuy nằm cạnh nhau nhưng núi non hiểm trở, đường qua lại không được dễ dàng. Thêm nữa, việc quan buộc ràng, nên lòng nhớ thương không ngớt, và thân tự coi như ở nơi góc bể chân trời.


28/5/2014
Đỗ Đình Tuân
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét