Mong đến ngày xưa

Có một thời chúng mình cùng nói
Sự có nhau đều rất thỏa lòng
Nhưng sao giờ lâu rồi không gặp
Mà hình như cũng chẳng ai mong

Ta không phải sống nhờ quá khứ
Nhưng nhớ câu “Duyên phận phải chiều”
Và vẫn vẳng bên tai đâu đó
Đã yêu nhau xin cứ yêu nhiều

Nên đôi lúc như người mộng mị
Mong bao giờ cho đến ngày xưa
Để lại được sống như đang sống
Không như giờ sớm nắng chiều mưa

                                 
                                 Nguyễn Xuân Hiểu
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét