Một thoáng Hà Nội

Ta lắng nghe từ tâm khảm rối bời
Bên hồ nước xanh nét thu vàng thắm
Bóng liễu choàng ai ngóng con đường vắng
Trở về đây đăm đắm một xa vời

Gió heo may nhẹ thổi giữa đất trời
Có bỗng dưng làm lòng ta se lạnh
Hay trăn trở nhắc vẫy vùng đôi cánh
Của thiên thần xao động giữa bình yên

Xưa nhìn Hồ Gươm chưa biết rùa thiêng
Chỉ trông cơm nguội vàng rơi ùa dạ mỏng
Nhòm ống quay phim tiếng cười còn ngọng
Gọi công chúa ra từ cổ tích thật hiền

Ơi phố phường tường rêu nhấp nhô nối liền
Ẩn những đăm chiêu bộ hành thuở ấy
Giã từ bâng khuâng khi bình minh thức dậy
Một thoáng leng keng tàu điện giục mình


Trăng hồ gươm sáng ánh khiêm nhường
Của tự hào đơn sơ người Hà Nội
Dạo thong dong ngay từ trong bước vội
Lắm nỗi niềm suy tư

Ta sống đời thực mà ảo mơ
Soi bóng hồ gươm trước chói lòa đèn chiếu
Đã không còn gì để lưng còng yểu điệu
Chỉ thơ vu vơ thao thức đến không cùng...


24/8/2014
Hồ Minh Quang
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét