Xin lỗi nhân dân... nếu còn sống thì mình cũng nên chết mẹ nó cho rồi!

Mình phải làm sao người ta mới... mừng như vậy chứ!!! Tụi DPA mới phóng bản tin mình quên phì phò hôm Chủ Nhật là ngay thứ Hai mọi sự đã trở thành một cuộc... trưng cầu dân ý rôm rả về cảm tình của nhân dân dành cái bản mặt lợn của mình. Nhìn vào số lượng bia bán kỷ lục vì người ta mua về cụng nhau côm cốp mừng Phành đứt Thung mà mình... bùn bùn như bún thiêu. Mình phải làm sao người ta mới... mừng như vậy chứ!!!

Nhớ mới ngày nào mình chắc cú tưởng rằng cái ghế tổng bí hay chủ tịt sẽ lọt vào mông mình, thay thế cái ghế bộ trưởng cuốc phòng ngày càng như teo lại theo chiều rộng của cái bàn toạ ngày càng phì nhiêu của mình. Cánh quân đội - cái đám cầm quân thì biếng cầm tiền thì siêng - mình đã tâm tư hết sức để tìm cách nâng một lủ bầy đàn lên hàng tướng cướp. Phía thiên triều thì mình đã thiết tha lo lắng tìm mọi cách chèn chắn xu hướng chống Tàu để làm vừa lòng mát dạ Tập hoàng đế. Thế là bên trong tưởng ổn, bên ngoài tưởng yên, đường hoạn lợn thênh thang gió lộng một mình ta...

Vậy mà đùng một cái thằng X nó phục kích cho mình tỏm xuống giếng. Chuyến bay Hà Nội-Paris hoá ra mình chỉ có vé one-way, một đi không trở lại. Mình bị cho ra rìa. Mình mất tích từ đây. Sau lần bịn rịn chia tay ông già Jean Yves Le Drian, tự nhiên mình "được" ban cho một cục u trong phổi, "được" cho nằm chỏng cẳng trong bệnh viện Georges Pompidou, "được" mê man trời Tây mà điều hành đám tàn binh ở bên trời Nam xa thăm thẳm, "được" hàng ngày nói chuyện với chân dài Bắc Kinh thì ít mà với lão Khải, lão Thước thì nhiều!!!

Đừng hỏi mình còn ngổng hay đã ngỏm! Tâm tư lắm! Như thằng Thanh Đà Nẽng. Nó sống hay là chết trong chuyến chuyên cơ hồi hương không không thấy? Nào ai biết nào ai hay! Nó chết hay là sống khi các đồng chí đẻng ta xếp hàng vào thăm tên bệnh nhân thấy không... không? Có trời mới biết ngoài trừ đẻng ta. Cho nên mình rồi cũng như nó. Từ "tau có chi mô" sang đến "có chi" và sau cùng là "có" thiệt.

Đừng hỏi mình đã ngỏm hay còn ngổng! Tâm tư lắm! Vì có sống cũng như đã chết. Sự nghiệp mình đã cạn đáy không còn một giọt như những lon bia nhân dân uống mừng khi nghe tin mình không còn được thở. Sống mà không làm cha thiên hạ như mình đã từng thì chẳng khác gì chết mà biết thở!

Nên thôi... 
vĩnh biệt... 
mình đi... 
chết mẹ cho rồi...


Chủ Nhật, ngày 19, tháng 7, 2015 - Ngày chết lần thứ nhất.

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét