Bài này cũng lấy lại từ Google Cache
Trong bài phát biểu khai mạc hội nghị trung ương đảng lần thứ 7 hôm 01/5/2013 của ông tổng bí thư đảng cộng sản cầm quyền có 6 mục tiêu thảo luận. Trong 6 mục tiêu đó, tôi quan tâm nhất là mục tiêu thứ 2 - về đổi mới, tăng cường sự lãnh đạo của đảng đối với công tác dân vận trong tình hình mới - vì nó là một dạng của việc đảng cầm quyền muốn sở hữu chủ cả tâm hồn dân Việt. Cái duy nhất còn lại mà mỗi người dân có thể làm chủ cho mình ở một chế độ đơn nguyên chính trị.
Lại trong hội nghị “Tổng kết công tác tuyên truyền miệng năm 2012”, người ta đã đưa ra con số là trong hệ thống tuyên truyền “nói tốt cho chế độ” lên tới 80.000 người - những dư luận viên. Mỗi dư luận viên được trả 3 triệu đồng mỗi tháng, vị chi họ ngốn tiền thuế của dân 240 tỷ mỗi tháng. Con số này tương đương với 11,5 triệu đô la theo thời giá hiện hành cho những cái loa rè, thiếu khả năng và trình độ là quá phí. Đó là chưa tính những phí tổn dân vận của báo hình, báo tiếng và băng rôn biểu ngữ đầy đường.
Với 11,5 triệu đô la mỗi tháng có thể xây một cái bệnh viện cỡ 30 giường cho người bệnh đang rất cần ở các tuyến huyện và có thể xây khoảng 10 trường học khang trang cho các cháu và thầy cô giáo miền xa, miền sâu trong lúc mà chế độ chưa lo được, mà các cá nhân và nhà mạnh thường quân phải đứng ra lo lấy theo kiểu lá rách đùm lá nát, giật gấu vá vai. cũng với 11,5 triệu đô la đó, nếu trợ cấp cho du học sinh có học bổng bán phần thì ít nhất mỗi năm, có khoảng 1.440 người được đi du học, để trở về canh tân đất nước.
Với cách tiêu tiền vô tội vạ như thế để tước bỏ sức mạnh toàn dân, hòng bóp nát một xã hội dân sự, trong khi đó nền kinh tế đang suy sụp cũng vì nhờ mọi độc quyền những món béo bỡ trong nền kinh tế quốc dân, để giúp tha hóa và tham nhũng lên ngôi, thì liệu bao lâu nữa, tự nó sẽ sụp đổ hoàn toàn?
Ở một thể chế chính trị mà, người ta luôn bảo cái gì cũng của chung về mặt sở hữu, thì cái chung ấy là cái rất riêng cho một nhóm cầm quyền.
Mỗi người dân bị tước đoạt tất cả mọi quyền sở hữu riêng của mình, kể cả suy nghĩ - một vật chất vô hình mà khó lòng ai có thể nắm bắt - đảng cầm quyền cũng đã, đang và sẽ tước đoạt bằng dưới mọi cách: độc quyền thông tin truyền thông các loại tiếng và hình, độc quyền cả tam đầu chế, độc quyền cả sở hữu chủ về tư liệu sản xuất, trong đó có con người cũng bị chiếm trọn cả phần xác và phần hồn.
Suy cho cùng, cái đáng sợ nhất của hội nghị trung ương 7 là, mục tiêu dân vận, chứ không phải 5 mục tiêu còn lại. Vì hầu như 5 mục tiêu kia đã phá sản hoàn toàn từ khi nó đã được hình thành trên giấy. Và vì nhà cầm quyền đã thấy lòng tin của dân vào đảng cầm quyền đã mất sạch.
Nó đáng sợ vì về mặt tinh thần nó sẽ bóp chết tư duy độc lập của dân chúng. Đây là nguyên nhân của tất cả mọi nguyên nhân làm nước Việt tụt hậu, vì đất nước có hơn 9.000 giáo sư, nhưng trong 5 năm chỉ có 5 bằng sáng chế được đăng ký tại Mỹ! Và người dân sống như đời sống thực vật, mất khả năng tư duy cho ngay cả cuộc sống của riêng mình.
Nó đáng sợ vì về mặt vật chất, nó là cái máy nuốt tiền đóng thuế của dân, trong khi toàn bộ xã hội - trong dân chúng kể cả những chi phí của công quyền - đang thoi thóp sống qua ngày trong cơn bạo bệnh kinh tế cũng vì những tham nhũng và tha hóa của các tổ chức công của đảng cầm quyền.
Cũng nhờ vào dân vận mà dân ta đã tắm máu hơn 3 triệu trẻ, già, trai, gái để có hôm nay đầy bất cập và suy đồi.
Thế thì, liệu cái mục tiêu dân vận này có thành hiện thực không, khi niềm tin của dân và nhà cầm quyền đã không còn nữa?
Asia Clinic, 9h33' ngày thứ Năm, 09/5/2013
-Đán thanh niên năm 1979 thì bị đẩy sang cam để thịt bớt, hậu quả ngày nay dân Vệ bị Cam thù ghét như ghề.
- Đau lòng lắm, tương lai chỉ còn mong chờ 1 cuộc thay đổi thực sự, nếu không 1 cuộc tháo chạy ngầm sẽ diễn ra ồ ạt trong những năm tới, ít nhất là đám "dân chủ" + người có tìm hiểu chính thể.
Câu nói nổi tiếng "Không có bữa trưa nào miễn phí - No free lunch" thật đao lòng, Mao chủ tịch đã muốn thống nhất giang sơn thì khó mà tránh đc biển máu.
Thân, chúc ngài đạt được mong ước như bao người trong đó có tôi - 1 VN biết vì dân đen mà thay đổi - bớt miếng ăn của quan san xẻ cho bần nông, bảo vệ môi trường như tư bổn giãy chết. Nhìn Camp văn minh hơn mềnh mà không giám di cư vì mối thù dân tộc mà những thế hệ sau như chúng tôi không hề liên can.
Sad.
Gõ từ khóa : " nhân viên y tế “ăn bớt” vắc xin" thì được 5000 kết quả.
Dã man, chỉ có ở xã hội Vietnam. Bótay
Đang chuẩn bị in sách dân vận nữa đây :
http://www.baomoi.com/Phoi-hop-xuat-ban-sach-tai-lieu-ve-cong-tac-dan-van/122/10981453.epi
Mất nhiều tiền nữa bác oi, 8o ngàn người kia thực lĩnh có thể 3 tr/ng/tháng, nhưng lên hạch toán nó gấp 2 ấy chứ...
Dã man, thật dã man!
Trước 30/4/75, lúc tui còn thanh niên - học sinh, tui không hưởng ứng để tham gia, có nghĩa là may mắn/khôn hơn mấy cha nội nầy:
Cái này là của đồng chí chủ nhiệm ủy ban dân tộc miền núi Giàng Seo Phử tiêu tốn tiền dân một cách vô tội vạ nhỉ? Hình của đồng chí ấy ở dưới rất ra dáng quan phụ mẫu trong tác phẩm của Nguyễn Công Hoan.
Cụ Trần Thị Xinh (81 tuổi, ở ấp Kênh 5, xã Bình Giang, Hòn Đất) đã khóc và nói: "Đất ông cha tôi khai phá, chính quyền địa phương đem giao cho người khác. Tôi khiếu nại thì không ai giải quyết, đến khi tòa đem ra xử thì người ta đã có sổ đỏ nên tôi bị xử thua. Tôi hơn 80 tuổi, sắp chết rồi mà thành người không đất. Tôi đề nghị thanh tra họp dân, nếu dân nói đất đó không phải của tôi thì tôi không còn gì để nói, bằng dân nói đó là đất của tôi thì phải trả cho tôi chứ!"
Tuổi cụ Xinh năm nay 81 tuổi chứng tỏ đất của ông cha cụ đã khai phá lớn hơn tuổi của đảng cộng sản đang cầm quyền hiện nay tại Việt Nam.
Ông Đặn Văn Kim bức xúc: “Ông cha tôi vào đây khai phá có giấy phép do Nhà nước cấp, có nộp thuế. Hồi đó Nhà nước chỉ cấp sổ nông nghiệp gia đình chứ có cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đâu mà đòi chúng tôi”. Nguồn báo Tuổi Trẻ..
Hình lấy từ bài báo Nếu "dân nói đó là đất của tôi thì phải trả tôi chứ!".
Trả lời
Cụ Trần Thị Xinh (81 tuổi, ở ấp Kênh 5, xã Bình Giang, Hòn Đất) đã khóc và nói: "Đất ông cha tôi khai phá, chính quyền địa phương đem giao cho người khác. Tôi khiếu nại thì không ai giải quyết, đến khi tòa đem ra xử thì người ta đã có sổ đỏ nên tôi bị xử thua. Tôi hơn 80 tuổi, sắp chết rồi mà thành người không đất. Tôi đề nghị thanh tra họp dân, nếu dân nói đất đó không phải của tôi thì tôi không còn gì để nói, bằng dân nói đó là đất của tôi thì phải trả cho tôi chứ!"
Tuổi cụ Xinh năm nay 81 tuổi chứng tỏ đất của ông cha cụ đã khai phá lớn hơn tuổi của đảng cộng sản đang cầm quyền hiện nay tại Việt Nam.
Ông Đặn Văn Kim bức xúc: “Ông cha tôi vào đây khai phá có giấy phép do Nhà nước cấp, có nộp thuế. Hồi đó Nhà nước chỉ cấp sổ nông nghiệp gia đình chứ có cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đâu mà đòi chúng tôi”. Nguồn báo Tuổi Trẻ..
Hình lấy từ bài báo Nếu "dân nói đó là đất của tôi thì phải trả tôi chứ!".
Trả lời
Không phải 3 em vào như thông tin lề trái đưa. Song nếu nghe bài đọc của cụ cả bế mạc thì chả có gì thay đổi.
Vẫn phơ dà tự phơ theo NQ4, đồng thời tăng cường và đổi mới sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác dân vận là rất cần thiết trong tình hình hiện nay.
Ghi nhận, biểu dương Ủy ban dự thảo sửa đổi Hiến pháp và các cơ quan chức năng đã tổ chức chu đáo việc lấy ý kiến nhân dân; tổng hợp đầy đủ, tiếp thu nghiêm túc, giải trình các góp ý xây dựng để hoàn thiện thêm một bước dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 trình Quốc hội xem xét, quyết định.
Thực hiện quy hoạch từng bước đưa công tác cán bộ ở Trung ương đi vào nền nếp, chủ động hơn, chính xác hơn.
Chủ động ứng phó với biến đổi khí hậu, quản lý tài nguyên và bảo vệ môi trường,
Toàn những lời chung chung, có cánh giống bài khai mạc chỉ thay đổi nét mặt buồn rầu và ngày tháng. Huhuhu,
Mình cũng cúi đầu lạy Kim Jong Ủn. Mình thật lòng là tụi nhà sản chúng làm sao đúc sọ dân chúng giỏi thế. Mình sợ nhất là cái món dân vận nhồi sọ của chúng hơn cả bom đạn chúng trút vào đồng bào chúng. Mà cô cảnh sát có trẻ gì nữa đâu? Cô ấy đáng chị/mẹ Kim Ủn đấy chứ. Cô ấy nức nở ơn đảng, ơn lãnh tụ khi được phong anh hùng và được tặng ngôi nhà chỉ vì cô ấy cứu cái tấm biển quảng bá cái tên Kim Jong Un vì sợ nó bị cháy thì mình cũng bái phục ba đời bảy kiếp nhà sản Ủn.
Bây giờ dân sản Ủn nên tự trông vào khả năng bản thân để nhận thức vấn đề thôi. Còn trông chờ chú Sam đến giải phóng thì còn lâu.