Bốn Mùa Đơn Phương


Chiều XUÂN năm ấy nắng vàng rơi 
Xao xuyến trong tôi vạn ý lời  
E ấp bên thềm em dáng nhỏ  
Tôi ngồi hong nỗi nhớ chơi vơi.
 
Rồi ve réo rắt gọi HÈ sang  
Dõi mắt theo em tận cuối làng  
Em có khi nào em cảm nhận  
Tình tôi tôi vẫn cứ riêng mang.

Có ai về lại mùa THU trước?  
Nhặt giúp dùm tôi những lá vàng 
Lỗi nhịp vần thơ chưa hẹn ước  
Tôi chắc tình tôi sẽ dỡ dang.

Gió lạnh tàn ĐÔNG đã thổi về  
Một người lặng lẽ dưới chân đê 
Sông cứ vô tình trôi chảy mãi  
Còn tôi ngàn kiếp vẫn si mê

Tóc mây buông xõa em hờ hững 
Sợi nào để nhớ sợi nào thương 
Đêm đã về khuya trăng cũng lặn 
Mình tôi đơn độc giữa trời sương 

Nguyễn Quyền K6
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét