Tôi lắng nghe man mác tuổi sương chiều
Ngan ngát tím nỗi bâng khuâng muôn thủa
Tiếng chuông rền gạt rêu phong tháp cổ
Mây chập chờn thức ngủ trắng lòng ai.
Tôi gặp em lúng liếng nón quai thao
Câu hát giao duyên người ơi người ở
Em tìm đến lời ca để quên nỗi lòng nức nở
Đôi giọt buồn đọng hương sắc trong tôi.
Có một chiều êm ấm ở xa nhau
Nghe em hát vầng trăng rằm cũng khuyết
Tà áo tứ thân bồng bềnh cơn khát
Nỗi nhớ nao lòng từ buổi chớm hoa bay.
7/2014 – Nguyễn Tô Quang
0 nhận xét:
Đăng nhận xét