THƠ TẶNG NGUYỄN VĂN GIA -Luân Hoán





1.
vui chào thi hữu đồng hương
người không chúi mũi trên đường tầm thơ
xem ra cũng chẳng dật dờ
như tôi lạng quạng hồi nào đến nay


vốn luôn lơ láo mặt mày
xác xơ thân thể chân tay lù đù
không xuống tóc mà chân tu
một lòng kính cẩn truy thu hương tình


bạn không có ý rập rình
nắng mưa nhân ảnh thình lình chung quanh
nhưng trong lòng dạ sẵn dành
một góc ưu ái ngon lành cho thơ


và từ hơi thở bất ngờ
của cuộc sống đẩy tiếng tơ thành dòng
chữ nối chữ thành con sông
bạn đưa chính bạn qua lòng nhân sinh


cuộc chơi tuy chẳng một mình
tạo ra thế đứng cho tình sống riêng
điều này bạn đã hữu duyên
tâm tài cộng lại đương nhiên rạng ngời


tưởng thơ bạn giàu nụ cười
đọc qua đã thấm ngậm ngùi miên man
lạc quan dễ bị bi quan
đồng hóa một cách dịu dàng dễ không


lòng tôi lòng bạn tương đồng
khởi từ vốn sống bềnh bồng trôi đi
thơ xuất hiện vì đôi khi
bỗng dưng thấy chán chuyện gì không vui


thơ thành hình dạng từ người
và mang hồn vía con người sống chơi
bạn đang điềm đạm theo đời
bỏ ngang sự nghiệp đang hồi lên hương


chuyển đời thường sang đời thường
với nhiều gia vị yêu thương thêm vào
không cần chi nhiều thanh cao
sống vui được lúc chiêm bao, tuyệt vời


tôi tin bạn rất thảnh thơi
trồng câu thơ thế trồng người... ba hoa
bảng đen phấn trắng đã xa
nhưng còn ngưỡng cửa ngã ba đình làng...


bạn treo bằng, từ mặt hàng
nhưng không gác bút dễ dàng, cảm ơn
tôi đương nhiên sướng trong lòng
có thêm người bạn lòng vòng theo thơ


2.
hôm qua trong lúc ngồi chờ
vợ mang vết xướt chân vào nhà thương
nhớ tên bạn, viết giải buồn
chủ yếu châm chọc khơi nguồn vui chơi


bước dài sáu tám trời ơi
bỗng vô duyên vội xóa bôi tức thì
đùa cho qua chẳng dễ gì
nhất là muốn vẽ ông thi sĩ hiền


biết đời bạn thiếu truân chuyên
không bay bướm lắm ít ghiền mỹ nhân
hương biển Thanh Khê mặn nồng
săn da thịt bạn săn lòng Quảng Nam


đọc Phạm Ngọc Lư điểm trang
thấy được “Đôi Bờ Thời Gian”, sảng hồn
lục trái tim tìm màu son
vụng tay vẫn giỏi ba lơn lạ kỳ


xin lỗi bạn nếu có chi
chờ tôi về cạn ít ly bù trừ
Thanh Khê xưa chỗ của tôi
vẫn thường tắm cát rình người khỏa thân


bây giờ mọc một Mỹ Tâm
và ông thi sĩ dễ gần, quá vui
làm thơ quen tật rung đùi
cho thơm da thịt tình người thiết tha


tôi hiện nguyên hình ba hoa

Luân Hoán
sớm mai 19-10-2014


ghi chú: bài viết vội, nếu bạn Gia không vui, tin cho biết sẽ hủy ngay. Cảm ơn bạn, cho gởi lời thăm Thanh Khê. Tôi từng có người bạn, Trương Văn Phương ở đây, ông cựu hải quân trung tá VNCH này đã thành cố rồi.
#
Tiểu sử Nguyễn Văn Gia
Tên thật Nguyễn Văn Gia, sinh năm 1951 tại làng Thanh Khê, Đà Nẵng; cựu học sinh Phan Châu Trinh ĐN , cựu sinh viên trường Đại Học Sư Phạm Huế. Đã giảng dạy tại Trường Trung Học Hòa Vang, Trường Trung Học Thái Phiên, Trung Tâm Giáo Dục Thường Xuyên Đại Học Đà Năng. Tự nguyện xin nghỉ hưu trước 10 năm. Có thơ đăng Tuổi Ngọc, Thanh Niên, Thời Văn, Văn Chương Việt, Giáo Dục, Việt Báo, Sáng Tạo và nhiều tạp chí, trang văn nghệ trong, ngoài nước.
Tác phẩm đã xuất bản:
"Đôi Bờ Thời Gian" do nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn ấn hành năm 2010


Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét