Tuổi già





Vừa lên bảy mươi, già rồi chứ ?
Tai nghe gió thoảng tưởng lời ca
Mắt mờ do đục thủy tinh thể
Trăng sao nhìn thấy một thành ba…
 
Khơi khơi nhẩm lại dòng kí ức
Ôi một thời “rải rác biên cương”
“Áo bào thay chiếu” -“hề ly cách”
“Ðêm dài gác trọ rũ phong sương”
 
“Tửu thiên bôi thiểu phùng tri kỉ”
“Tự viễn phương lai bất diệc hồ?”*
Non xanh thác trắng reo đầu núi
Bãi vàng duềnh nước chảy quanh co…
 
Ừ xa…thuở ấy từng năm tháng
Là tháng năm ta với cuộc đời
Cuộc đời ơi hỡi thương nhau lắm
Mà sống như là để giỡn chơi!
 
Bây giờ chẳng lẽ “ta già nhỉ?”*
Sấp bàn tay lốm đốm da mồi
Vết hằn dâu biển nhăn vầng trán
Mái đầu sắp bạc cả gương soi!
 
Thoáng buồn chợt nhớ đêm hôm ấy
Tiệc rượu tình cờ gặp cố nhân
Hồng nhan vẫn nét hồng nhan cũ
Môi cười mắt ngó vẫn thanh tân
 
“Cái thuở ban đầu ai đã dễ”*
Cầm cho con sáo chẳng sang sông
Chiêm bao thức giấc trên bờ cỏ
Vệt nắng phù hoa quét ruộng đồng
 
Bây giờ có lẽ ta già thật!
“Bần tiện chi giao” * mấy kẻ còn?
Riêng một mình ta trong hẻm vắng
Mơ hồ tiếng vượn hú đầu non
 
Bây giờ có lẽ ta già thật!
Thắp đuốc tầm xuân giữa chợ ma
Ðồng tiền thả nổi trong thau nước
Không đủ mời nhau cạn tách trà!
 
Bây giờ… đúng vậy, ta già thật.
Ðốt sách mà hơ ấm cõi lòng
Ðốt sách xông tìm hương khói cũ
Giữa chiều hun hút lạnh vào đông…
 
* Mượn thơ các thi sĩ tiền bối            
 
 
Trần Huiền Ân
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét