VÔ THƯỜNG
Nắng rực rỡ để chiều tàn lịm tắt
Theo gió về rồi mây sẽ đi đâu?
Đã nhiều lần đứng lặng trước sông sâu
Có bao giờ dòng trôi thôi ngừng chảy?
Ai dám chắc mặt trời kia cháy mãi?
Ngọn nến hồng chỉ sáng một thời gian
Địa cầu này có lúc sẽ vỡ tan
Thân tứ đại hết duyên thì tàn tạ.
Hy Mã Lạp Sơn xưa là biển cả
Đời bể dâu sao dám chắc bền lâu?
Từ ngàn xưa cho đến tận ngàn sau
Có ai ngồi trên ngôi vua vạn tuế?
Vinh và nhục từ muôn đời vẫn thế
Thằng hay ông cũng chỉ một con người
Khi lên voi hể hả vỗ tay cười
Lúc xuống chó cả vạn người nguyền rủa.
Càng sắc thắm hoa càng mau tàn úa
Đừng mơ về một dạ khúc thiên thu
Mặt trời lên xua đuổi hết sương mù
Điều chắc chắn (là) không có gì chắc chắn.
Tối trăng lên để khuya về trăng lặn
Định luật muôn đời: thành trụ hoại không
Sự bạo tàn tất yếu phải tiêu vong
Sau đêm đen là bình minh rực sáng.
Sơn Trà (CHS ĐG)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét