Tặng anh Nguyễn Tấn Lực, Saigon
Có giọt nắng Sài Gòn đang bốc khói
Trong tay người thánh thót xuống thi ca
Nơi có những làn môi chưa đủ ngọt
Nhón tay thêm chút muối để mặn mà
Có dòng sông xa nguồn đêm chớp bể
Sóng trùng dương muôn thuở cứ bạc đầu
Khi mây trắng đợi nồm chưa trở ngọn
Mãi một đời thương nhớ chạm vào nhau
Có hàng cau vặn mình trong bão dữ
Qua tháng năm mưa nắng tự nhiên tròn
Mo cơm nguội thơm lừng cơn đói dạ
Đêm trở mình rụng xuống phía môi son
Có phải thi ca thành duyên nợ
Dây tâm tư nối lại những xa gần
Nên hoàng hôn chưa phải là tắt nắng
Quá nửa đời hương sắc cứ thanh tân
Huỳnh Văn Mười K7
0 nhận xét:
Đăng nhận xét