CHIỀU XƯA




Nắng cuối mùa vắt mình qua vuông cửa
Trên cành khô còn đọng những tàn phai
Gửi mơ mộng về cung trời một thuở
Cuộc tình xưa còn vương vọng dấu hài

Ta gặp nhau, cuộc tương phùng kỳ lạ
Cơn bão lòng như dẫn bước chim di
Ta về đến, trong chiều xưa nắng quái
Chợt nghe lòng họa tấu khúc diệu kỳ

Quán bên đường, tựa duyên đâu nghìn kiếp
Bỗng gặp nàng, một diễm tuyệt, kiêu sa
Đôi mắt sáng, long lanh sao trời biếc
Dáng ngọc ngà, làm chết lặng hồn ta
(Uyên nguyên, nõn nà, đằm thắm nét bà ba...)

Thả hồn vẽ một phương trời huyễn mộng
Tay trong tay rãi bước nhặt lá vàng
Trăng về khẽ, màn đêm như ngưng đọng
Bởi sợ làm vỡ một giấc mơ hoang

Mộc Miên Thảo
( Nguyễn Đăng Khoa )
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét