Gối đầu lên những ngàn sao
Mượn câu thơ nào thắp giữa thinh không
Trăng vàng một đóa mênh mông
Rót vào tôi. Chảy tan. Dòng thơ rơi.
Gối đầu lên giữa đất trời
Thấy ta trôi lạc giữa đời bao la
Nơi nao là chốn quê nhà?
Về, an trú cõi ta bà thực hư
Gối đầu lên gió hiền từ
Chở ta bay khắp cõi hư vô nầy
Quỳnh tương chưa cạn đã say
Tiêu dao một cõi trời mây... khôn cùng
Gối đầu lên giữa nghìn trùng
Mênh mang thu hát bên rừng suối mơ
Thiên thai lạc ánh trăng tơ
Gom về tấu khúc nhạc thơ vô thường.
Mộc Miên Thảo
( Nguyễn Đăng Khoa)
( Hình Bảo Mai)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét