THÀY TRÒ TÔI ĐÀM ĐẠO VĂN CHƯƠNG (1)

 Đôi lời phi lộ của Minh Hương: Sau  bao năm rời Trường cấp III Chí Linh thân yêu đi xa, được vài dịp về thăm trường, MH đều nhờ các bạn đưa đến thăm các thầy cô giáo cũ và được biết thầy Quỳnh - cô Hanh; Thầy Hải - cô Điểu; thầy Thịnh - Cô Tú; thầy Tân - cô Thu Ba đều đã không còn ở Chí Linh; Thầy Tuân cũng không còn dạy ở Trường; Thầy Tư thì ở tít Phả Lại... MH chỉ vụt về Chí Linh rồi lại phải đi ngay vì ở Nha Trang ra công tác Hà Nội chỉ tranh thủ thôi, không ở lâu được. Cho nên Thầy giáo duy nhất mà MH được gặp ở Chí Linh là thày giáo Đỗ Đức Mạnh, Thày chủ nhiệm năm lớp 9. 
      Năm 2006, Ba chị em Tô Hà, Minh Hương, Vân Anh và thày  Đức Cảnh từ Nha Trang ra dự Hội Trường cấp III Chi Linh, MH mới được gặp thầy Tuân. MH đến chào thầy và lễ phép hỏi: Thưa thầy, Thầy có nhớ trò không ạ ? Thầy thủng thẳng nói: Cái Hương em cái Hà chứ gì!... MH cảm động và  thấy sướng ơi là sướng... Chỉ đơn giản vì MH nghĩ các thầy thường chỉ nhớ học sinh giỏi xuất sắc như các chị Hồng Minh, Tô Hà, Bích Sâm... thôi, thế mà Thầy nhớ cả MH thì nhất định là sướng rồi, chắc vì là em của chị Tô Hà, học sinh cưng của Thày... Nhưng mà như thế  với MH là nhất. Đến tháng 5/2010, MH lại có dịp trò chuyện với Thầy qua thư điện tử... Thật bất ngờ, những bức thư nhỏ giữa thầy trò đã được Thầy đưa lên Blog của Thầy. MH xin phép  được đăng lên TRI ÂN để chia sẻ cùng các thầy cô và các anh chị.  
 
Thứ Bảy 22 tháng 5 năm 2010
Em chào Thày ạ!
Em là Hương, em chị Tô Hà, học sinh cũ của Thày. Chị Hà cho em số mail của Thày, được biết Thày vẫn khỏe và thường lên mạng, em viết mấy dòng kính thăm Thày.
Em đã nghỉ hưu, ở nhà lo nội trợ. Cũng thi thoảng viết bài cho báo Người cao tuổi.Nghe chị Hà nói, Thày cũng thường xuyên viết.  Em muốn được đọc những tác phẩm của thày được không ạ? Thày cho em theo địa chỉ này hoặc giới thiệu những địa chỉ thày thường đăng bài, em tìm đọc cũng được.
Về nghỉ hưu rảnh rỗi, em đã đánh máy lại những truyện ngắn em viết cách đây hơn mười năm rồi và gửi lên mạng. Hiện em đang gửi bài cho Văn Chương Việt và Chim Việt Cành Nam. Em chọn một số truyện kính gửi thày, thày đọc và chấm điểm cho em như ngày em còn được học Thày nhé. Hiện giờ em chưa viết thêm được truyện nào, có một truyện đang viết dở nhưng thấy hình như chưa được ổn lắm nên còn để ngẫm nghĩ thêm.
Em chào Thày và kính chúc Thày, Cô mạnh khỏe, hạnh phúc!
Em mong thư của Thày! 
23 tháng 5, năm 2010

Thày đã nhận được thư và những truyện ngắn của Hương rồi
Nhưng thày chưa đọc được. Để thư thả thày sẽ đọc và cho ý kiến. Còn thày toàn viết chơi thôi. Nhiều nhất là thơ bông phèng, rồi đến các bài bình thơ và nghiên cứu về thơ,  một số hồi ký đời thường viết theo yêu cầu của một dịp nào đó. Nhưng nói chung văn thày có một loại độc giả riêng. Không rõ các em có thuộc diện độc giả ấy không. Thày sẻ gửi dần cho em đọc sau nhé
Thày giáo cũ: Đỗ Đình Tuân

27 tháng 5 năm 2010

Hương này!
Thày chỉ làm thày của các em khi còn mười tám đôi mươi thôi. Bây giờ các em đã trưởng thành cả rồi.Tô Hà thì đã thành nhà báo hình. Minh Hương thì đã trở thành nhà văn viết truyện ngắn...Còn thày thì vốn đã cùn mòn đi vì thời gian vùi lấp và... Nếu đã truyền được cho các em được điều gì từ trước thì đó mới là cái còn lại, là cái lãi của thày thôi. Vì thế mà về yêu cầu đọc và chấm điểm cho em như ngày trước thì thày không dám nữa. Nhưng thày sẽ đọc và trao đổi với em như những người bạn văn chương thì có lẽ đúng hơn và cũng lý thú hơn. Trò hương của thày có đồng ý thế không. Còn em muốn đọc những bài viết của thày thì thày rất sẵn sàng. Thậm chí còn rất sung sướng nữa là đằng khác. Nhưng thày chỉ viết chơi thôi. Chỉ thỉnh thoảng mới có bài in báo và lên mạng. Thày cũng định tập hợp tất cả chúng lại theo từng thể loại và rồi khi nào có điều kiện thì in, hoặc tung lên mạng cho bầu bạn cùng đọc. Chính cái yêu cầu này của em càng kích thích thày làm cái việc đó đấy. Kỳ này thày sẽ gửi cho em một "ký ức tuổi học trò" mới viết của thầy cho Hương nếm thử. Vì là "của thày" cho nên dù chua, dù chát thế nào Hương cũng phải cố mà nuốt đấy.
Về 5 truyện ngắn của Hương  thì chỉ có 3 cái "Cây khế vườn xưa", "Vườn mai" và " Nỗi đau" là đọc được chữ thôi. Còn có hai cái Hương lại viết bằng "tiếng chăm" hay sao ấy, nó cứ loằng ngoằng không đọc được. Thày định nhờ cô Phan Thị Bích Hằng giỏi "âm ngữ" nhờ công chúa Huyền Trân dịch cho mà Hằng đi chữa bệnh chưa về. Nên lại phải nhờ tác giả Minh Hương chuyển lại phông chữ hộ thì "trò Tuân" mới đọc được. Phải mở ngoặc thêm tí chút ở chỗ này: Tuy không có số sách ghi chép nhưng về lý là Hương đã học thày 3 năm, tức là đã "nợ thày" 3 năm. Mà đã nợ thì phải "tính lãi". Cứ theo lãi xuất ngân hàng bây giờ đi. 1% tháng nhé. Nhưng thày chỉ lấy hữu nghị cho em nhẹ thôi. 10% năm. Hương ra trường 36 năm rồi. vị chi là 360%. Cứ thế mà đại khái tính ra thì Hương cũng nợ thày 10 năm dậy. Thày biết Hương viết truyện ngắn giỏi, hay khiêm tốn hơn cứ tạm gọi là viết được đi. Còn thày thì lại rất mê viết cái thể này mà không sao viết được. Viết xong đọc lại là chán ngay. Làm văn chương có cái khổ thế đấy. Thích mà không thể làm. Muốn mà không thể được. Cho nên thày mới phải "đòi nợ" Hương là thế. Thày dạy nhiều học trò chứ, nhưng thày có "đòi nợ" ai đâu. Chỉ có đòi nợ "trò Hương" thôi. Ấy là vì "trò Hương" biết viết truyện ngắn. Mà thày thì vẫn cứ muốn viết được cái món truyện ngắn này. Hương cũng không cần phải thiên kinh vạn quyển làm gì. Bây giờ mà phải ngồi bó giò đọc sách Bàn về truyện ngắn nọ kia để dậy "trả nợ" thày thì còn đâu ra thì giờ mà nội trợ chăm chồng chăm con? Rồi lại còn phải giành thì giờ để "viết" nữa chứ. Thày chỉ muốn Hương hãy kể lại hoàn cảnh, lý do và quá trình làm việc cụ thể đối với từng cái truyện mà Hương viết ấy. "Trò Tuân" sẽ chăm chú lắng nghe. Chỗ nào "ngộ" ra được điều gì đó thì "trò Tuân" sẽ "trừ nợ" dần đi cho "cô giáo Hương". Bao giờ hết nợ thì "thày lại hoàn thày và trò lại hoàn trò". Nếu "cô giáo" đồng ý thế thì ta bắt đầu từ cuộc trò chuyện lần sau. "Trò Tuân” xin chúc cô giáo mạnh khỏe, hạnh phúc, viết hay và dạy giỏi.

Thứ Bảy, 5 tháng 6 năm 2010
Kính thưa thày!
Trước tiên, em xin được thày tha lỗi vì đã để thày phải mong đợi thư đáp lễ của em. Sau nữa, em xin được có ít lời phân trần để thày có cớ để tha lỗi.
Thưa thày! Sau khi gửi thư cho thày, hầu như lần nào lên mạng em cũng mở hộp thư để mong được nhận thư thày, địa chỉ mail này của em mới lập và chỉ mới gửi thư cho riêng thày. Thế nhưng vào hộp thư đến đều trống. Nghe chị Hà nói thầy đang làm nhà, em nghĩ chắc là thày rất bận. Hôm qua, chị Hà gọi điện nói thày đã gửi thư, thêm một ngày mất điện... Bây giờ, mở mail ra thì có thư của thày nhưng lại vào mục khác, không hiểu sao nó lại vào mục đó chứ. Vậy là trò Hương thất lễ với thày nhiều lắm. Thày tha lỗi cho em không ạ? Dù Thày có tha lỗi, trò Hương cũng thấy mình đáng trách nhiều lắm, vẫn lại muốn khóc thôi...
Em đã đọc rất kỹ "ký ức tuổi học trò" của thày. Thày cho phép em được nói cảm nghĩ của mình nhé: Ngoài những bài giảng, những bài văn mẫu của thày em đã được nghe, được học, đây là lần đầu tiên em được đọc văn của thày. Văn của Thày giáo già viết về tuổi thiếu thời. Vậy mà hình như vẫn còn mới tinh, rõ một một,sống động, rất dí dỏm, chân thực và cảm động.  
Em rất đồng ý với thày là cần hệ thống lại những bài viết của thày để cho bạn bè, học trò của thày được đọc và tán thưởng. Còn về việc thày tính lãi với trò Hương thì biết nói với thày thế nào đây ạ! trò vừa mừng vì được thày tính lãi và bày cách để trả lãi cho thày, vừa lo không biết có làm được không? Tuy vậy, em cũng muốn được thưa với thày suy nghĩ của em. Thực ra, em viết truyện ngắn chỉ để giải thoát cho chính mình. Việc đăng tải là cơ duyên, do có người khích lệ gửi bài đi, rồi báo đăng rồi cũng có người đọc... Điều chính là khi viết rồi, đọc lại thấy chính mình được chia sẻ. Còn so với các nhà văn thì em tự biết: mình còn quá nhỏ bé, văn viết hiền quá, thật quá và còn nhiều cái yếu quá nữa. Vậy nên, làm sao thày lại có thể đòi em trả lãi được cơ chứ. Thày ơi, trò của thày tự thấy mình còn phải học thày nhiều lắm. Được đọc những dòng tâm sự của thày, em cảm động và thấy dù bây giờ mình cũng đã bắt đầu già nhưng với thày thì mình vẫn là cô học trò nhỏ của thày. Em thật bất ngờ vì nhận thấy: Thày vẫn trẻ, hóm hỉnh, vui tính như ngày xưa. Đó là điều thú vị và quý giá nhất đấy ạ.
Em sẽ chỉnh lại phông chữ, và gửi thêm cho thày một số truyện ngắn nữa. Em cũng mong được đọc thêm nhiều thể loại viết nữa của thày. Thư sau em sẽ thưa lại một số hoàn cảnh khi em viết truyện ngắn để thày hiểu thêm khi đọc truyện của trò Hương nhé.
Em kính chào thày. Chúc thày - cô và gia đình hạnh phúc.
27/8/2014
Đỗ Đình Tuân
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét