Huỳnh Văn Mười K7
Đốn cây tục lụy, gieo mầm thiện căn
Em về dũa gọt mùa trăng
Theo mây xõa tóc xuống trần gian chơi
Câu kinh hát dạo bên trời
Sáng khêu đuốc tuệ, đêm ngời dạ hương
Rửa chân trên sóng Tiền Đường
Xòe bàn tay đếm mười phương diệu huyền
Em về ngọt lịm câu thiền
Xua vô minh để xa biền biệt xa
Bóng si che khuất sân nhà
Qua cơn trầm mộng nở hoa bồ đề
Giắt ngang trên tóc lời thề
Ướm đôi hài cỏ bước về chân như
Áo xiêm gột bụi phù hư
Vớt lên ngọc bích đến từ giác tâm
Em về lãng đãng nguyệt cầm
Tóc mai rủ xuống cung trầm cung thăng
Soi mình vào bóng huệ đăng
Từ sâu thẳm bổng thường hằng như lai
Hỏi mình mình biết là ai
Xin trăm năm để ra ngoài ngàn năm
Đêm nay trăng lạc xuống rằm
Em về đốt nến xông trầm cõi không
0 nhận xét:
Đăng nhận xét