Xua mây về cuối thượng ngàn
Xin đừng quay lại trần gian muộn phiền
Ru đời niệm khúc bình yên
Ru ta bằng một giọt thiền nhẹ tơ
Sông sâu nước chảy ơ hờ
Có viên đá cuội nằm chờ vãng sanh
Bằng lăng hé nụ mong manh
Nghiêng mình tím vạt cỏ xanh bên đường
Nắng mai rụng xuống tà dương
Phù dung trỗi khúc vô thường để quên
Gối đầu vào chỗ không tên
Sớm mai thức dậy đã quên mình rồi
Hạt sương đậu nhánh bồi hồi
Trong veo chờ ngọn nắng trời bay đi
Triền đê ngọn cỏ xanh rì
Nửa đêm úp mặt thầm thì trong mê
Tìm chi trong chốn bộn bề
Bao nhiêu người đến lại về tay không
Trần ai gió bụi phiêu bồng
Bứng cây vô niệm đem trồng mười phương
Áo khăn xếp lại lên đường
Theo bàn tay chỉ về phương trăng ngời
Huỳnh Văn Mười K7
( hình Bảo Mai)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét