Ta thả trôi ta bao ngày nắng
Cuộn trên dòng tất bật, hỗn mang
Ta đã rơi trong nhiều khoảng lặng
Nghe tiếng đời hư thực, tan hoang
Lắm lúc muốn "trực thướng cô phong đỉnh" (*)
Thét một tiếng vang lạnh toác trời
Ném hết nỗi buồn vào lũng vắng
Hòng trở về chỉ với xác thân thôi
Hồn ta thả theo mây xa nghìn dặm
Vờn trăng non vừa nhú, vỗ tay cười
Hôn gió mát, trăng thanh đắm đuối
Thản nhiên lòng lang bạt cõi thơ chơi...
Thân rời rã giữa muôn vàn dâu bể
Gửi tiếng hờn trên đỉnh núi chơi vơi...
Văng vẳng vọng âm áo-cơm-cuộc-thế
Lại trở về, cặm cụi... rất con người...
Mộc Miên Thảo
Cuộn trên dòng tất bật, hỗn mang
Ta đã rơi trong nhiều khoảng lặng
Nghe tiếng đời hư thực, tan hoang
Lắm lúc muốn "trực thướng cô phong đỉnh" (*)
Thét một tiếng vang lạnh toác trời
Ném hết nỗi buồn vào lũng vắng
Hòng trở về chỉ với xác thân thôi
Hồn ta thả theo mây xa nghìn dặm
Vờn trăng non vừa nhú, vỗ tay cười
Hôn gió mát, trăng thanh đắm đuối
Thản nhiên lòng lang bạt cõi thơ chơi...
Thân rời rã giữa muôn vàn dâu bể
Gửi tiếng hờn trên đỉnh núi chơi vơi...
Văng vẳng vọng âm áo-cơm-cuộc-thế
Lại trở về, cặm cụi... rất con người...
Mộc Miên Thảo
( Nguyễn Đăng Khoa)
(*) theo: Ngôn hoài - Không Lộ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét