Nhà thơ Trần Huiền Ân. Ảnh: Trần Hoàng Nhân
Mưa đã tạnh nước ven bờ đại lộ
lững lờ tan bong bóng chảy về xuôi
đang rảo bước anh dừng chân giữa phố
bởi tiếng em cười chứa vạn niềm vui
Bàn tay bé em thả con thuyền bé
xếp vụng về - góc giấy chực xoè ra
không có gió nên thuyền trôi rất nhẹ
em dõi theo và hát khẽ: dô ta
Anh vụt nhớ ngày xưa năm sáu tuổi
trời quê hương nhiều mây trắng mây xanh
mấy anh em suốt ngày chơi với suối
thả những con thuyền vun vút lao nhanh
Anh bỗng thương em: thị thành chật chội
một nhánh khe nào thấy để mà tìm?
thì mong gì vừa ngửi mùi hoa gối
vừa thả thuyền vừa nghe bản đàn chim?
Em nhanh nhẩu vói bàn tay đón vớt
con thuyền lên đem thả lại từ trên
anh muốn đến hôn mái đầu non nớt
tia mắt em - trời! - biết thuở nào quên?
Anh chợt hối: thị thành dù chật chội
vẫn có dòng mơ bến mộng khơi nguồn
thả đi em... Mai thuyền xa đô hội
nhập bạn bèn say lướt sóng trùng dương...
Trần Huiền Ân
1963
0 nhận xét:
Đăng nhận xét