Rối rắm

Bỗng nhiên thấy mình ngơ ngẩn
Giữa hạ rồi ngỡ vẫn lạnh đông
Bỗng nhiên thấy mình mông lung
Bạn thật thà tưởng chừng khách sáo
Bỗng nhiên thấy mình khờ khạo
Người dịu hiền ngỡ quá ranh ma
Bỗng nhiên thấy mình bơ vơ
Sự nhiệt tình tưởng lạnh lùng băng giá
Bỗng nhiên thấy mình dễ rung động quá
Nhạt nhẽo vô duyên ngỡ đậm sâu tình
Bỗng nhiên bâng quơ giật mình 
Ngập ngừng tưởng rộn ràng hối thúc

Bỗng nhiên thấy mình rạo rực
Một thoáng nhìn lạ lùng ngỡ mắt người thương
Bỗng nhiên thấy mình vấn vương
Vu vơ ngỡ trái tim lửa đốt 
Bỗng nhiên thấy mình thảng thốt
Thêm tuổi rồi màu tóc pha sương
Bỗng nhiên thấy mình tầm thường
Một phút kiêu căng quên chân thành bình dị
Bỗng nhiên thấy ngất ngây thi vị
Cái tưởng không lại hóa có trong đời
Bỗng nhiên thấy mình chơi vơi
Chẳng biết đâu là bến bờ hạnh phúc
Bỗng nhiên thấy mình sung sức 
Bệnh tật tiêu tan an thái hiền hòa
Bỗng nhiên thấy mình la đà
Văn thơ rộn ràng vui cùng ếch cóc 
Bỗng nhiên thấy mình suýt khóc
Chẳng muốn gì ngoài nuối tiếc thời gian
Bỗng nhiên thấy mình rối rắm miên man
Thích trải lòng qua lằng nhằng câu chữ...


24/6/2014
Hồ Minh Quang
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét