Tiểu phẩm "nhầm vị trí"


Hồi 1.

MQ: Chào em. Hôm nay rảnh chị mới lại đến thăm em. Em vẫn thơ phú đều đấy chứ?
Bạn: Thì cũng tạm tạm thôi chị MQ à. Gặp chị, em lại muốn nghe chị kể chuyện gì vui vui đi. Em đang buồn nẫu ruột ra đây. Em với "hắn" vừa cãi nhau xong...
MQ: He he chuyện vui hả. Em nghe đây này: Ngày xưa, khi ông HMQ nhà mình còn sống, ông ấy hay nói chuyện vui lắm. Có lần, ông bảo: "Hôm nay, anh bảo bọn bạn: Các cậu thử nghĩ mà xem, trên đời này, suy cho cùng, mọi sai lầm cũng chỉ qui về : NHẦM THỨ TỰ, NHẦM VỊ TRÍ thôi. Ví dụ, tiền đang ở túi mình, bọn trộm cắp thọc tay vào túi mình lấy đi thế có phải chúng "nhầm vị trí" không (lẽ ra chúng phải thọc tay vào túi của chúng chứ)? Hoặc là, đôi bạn trẻ lẽ ra phải cưới nhau xong đã mới có đêm tân hôn, đằng này chúng lại "ăn cơm trước kẻng", thế có phải là nhầm thứ tự công việc cần tiến hành không? vân vân và vân vân...Nghe xong, chúng khoái chí cười ngất". Chị nghe xong ông chồng thuật lại chuyện, không cười ngất nhưng cũng hơi quặn bụng...
Bạn: Ha ha, cảm ơn chị MQ, em hết buồn rồi đây...
Hồi 2. (gần một năm sau)

Bạn: Chào chị MQ. Hôm nay em phải đến báo cáo với chị một chuyện này, và cũng để nói rằng em cảm ơn chị về câu chuyện vui vui có lần chị đã kể liên quan đến cái sự "nhầm vị trí"...
MQ: "Nhầm vị trí" là sao nhỉ? Có gì nghiêm trọng không đấy em, hay cũng lại vui vui thôi? Em kể xem nào!

Bạn: Thì chị cứ nghe đây này:
Một hôm, em đi chơi đàn đúm với một nhóm nhà thơ (thì cứ gọi nhà thơ cho oai ấy mà chị). Tụi em đi trên 4 chiếc xe máy. Cứ mỗi xe một cặp ông bà. Em được phân công chở một ông bạn, tại vì em đi xe máy thạo hơn ông ấy (!) Trời thì tắt nắng hoàng hôn, ngả dần sang tối. Thành phố cũng đã lên đèn. Vì là tiết đông, nên em mặc rất nhiều quần áo rét. Ông bạn và em nói  chuyện rất vui vẻ sôi nổi. Bỗng nhiên, đến một lúc, tự nhiên ông ấy như lần sờ..."cái gì", nhưng khốn nỗi các lớp áo dày quá, có được "cái gì" đâu . Em vừa bực mình, vừa buồn cười, chợt nhớ đến câu chuyện chị MQ kể, em bèn ra chiều thoải mái nhẹ nhàng: "Này anh, anh nhầm ... vị trí rồi đấy!". Thật may mắn, ông bạn rất tinh ý liền hỏi lại, "thế hả, nhầm vị trí hả?", rồi trở lại bình thường, không có gì phức tạp nữa...Em cũng nói ào sang các chuyện khác để cả hai người hỉ hả và tự nhiên.
MQ: Ha ha, thế về nhà em có kể cho chồng em nghe chuyện này không?
Bạn: Có mà dở hơi lại kể cho "hắn" nghe à, để "hắn" cấm tiệt không sinh hoạt thơ phú gì nữa à? Em chỉ kể cho chị MQ nghe là duy nhất đấy thôi...
MQ: Thú vị thật, em cảm ơn chị vì chị kể chuyện ngày xưa chồng chị nói vui. Còn chị thì cảm ơn em vì có chuyện này chị mới có bài viết tếu táo trên nhóm blog của chị được.  

13/6/2014
Hồ Minh Quang
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét